Thế là anh đã cầu hôn tôi, không nhẫn hột xoàn lấp lánh, không hoa tươi kết thành bó, cũng chả phải trong không gian lãng mạn theo mô-típ Hàn Quốc. Chúng tôi đang ăn bún mắm Hồ Văn Huê
Vậy là cuối cùng tôi không còn phải oán trách mấy bà thầy bói trớt quớt cứ đụng mặt tôi là phán "năm sau con lấy chồng" từ hồi 2006. Cuối cùng tôi cũng được một người đàn ông cầu hôn. Và tôi cũng yêu người đàn ông ấy. Chỉ có điều kế hoạch không diễn ra như tôi từng ao ước. Anh nói rất rõ ràng, rất thật. Và chỉ cần một cái gật đầu, thế là tôi sẽ có chồng
Tôi cũng sẽ tí tởn đi mát xa, dưỡng da thân thể, tu bổ ngoại hình. Tôi sẽ cùng anh tự thiết kế mẫu thiệp mời cưới. Rồi cũng sẽ hí hửng đi thử áo, chụp hình studio, sẽ diễn tả tâm trạng mơ màng, lãng mạn của một cô dâu. Và sẽ đi đặt tiệc nhà hàng, sau đó là đi lon ton cụng ly uống mừng cùng bạn bè trong tiệc cưới, lẩm nhẩm đếm phong bì và đi du hí tuần trăng mật. Ôi, lấy chồng tuyệt thật
Rồi anh đưa ra một số (chỉ một số thôi nhé) những điều kiện cần và đủ mà tôi nên (lại nên) thực hiện
- Bỏ cái tật hút thuốc
- Bỏ cái tật ham ăn nhậu, bạn bè "ới" một tiếng là tí tởn chạy tới.
- Hạn chế mua sắm và đặc biệt hạn chế mua áo hở ngực.
- Giảm cân.
- Xài tiền hợp lý.
- Làm lễ rửa tội vô đạo Chúa.
- Học giáo lý hôn nhân.
- Học ủi đồ.
- Chịu khó đi thay vì chạy.
- Cười nhỏ tiếng.
- …….
Tạm xếp tờ danh sách sấm truyền sang một bên, tranh thủ ăn hết tô bún và nén cơn sốc, tôi nhỏ nhẹ thổ lộ rằng: "Anh cho em suy nghĩ"
Thế là, thay vì mơ màng nghĩ tới những kế hoạch vui vẻ như trước, tôi bắt đầu chiến lược tham khảo tình hình chung. Không có gì thực tế bằng đi hỏi... gà nhà. Đồng nghiệp. Tổng cộng 4 nhân vật chính. Câu hỏi vẫn xoay quanh vấn đề nên và phải làm gì. Bốn bà mắt tròn mắt dẹt châu đầu vào bảng phong thần anh đưa và phân tích sôi nổi. Sau đó, kết luận: "Nó nói đúng, em nên thay đổi đi!"
Tôi lăn tăn. Mình đi làm từ lúc học Cao Đẳng, tiền dành dụm tới giờ chắc đủ mua được... một chiếc xe Nouvo mà chi phí tiệc cưới chắc khoảng... 4 chiếc, chia làm đôi cũng mỗi đứa phải bỏ ra 2 chiếc, vậy làm sao
Con bé chung phòng nhỏ hơn 4 tuổi cười hồn nhiên: "Lo gì việc ấy hả chị? Anh ấy đã cầu hôn chắc chắn bên chồng lo hết rồi còn gì. Em ấy hả, hồi đám cưới, nhà chồng lo từ A đến Z, làm xong còn dư cả hơn chục triệu, hai vợ chồng làm một phát tới Sing-Mã mua đồ ngập mặt" . Hừm, nó làm tôi nhớ tới khoảng thời gian một mình co cẳng chạy việc cho cả hai đứa, chưa đòi chuộc tội mà còn nhặng xị.
Tôi lại lăn tăn. "Tạm coi như cưới xin không bàn, lấy nhau về ở đâu?" Anh không bao giờ ở rể mà tôi thì mất căn bản làm dâu. Hai đứa làm ca trái ngược có khi 12h đêm mới về, riêng lục đục mở ba lớp cửa nhà anh giữa đêm thôi cũng đủ khiến phụ huynh phát cáu, nói chi tới việc ngày ba bữa nấu ăn phục vụ ba má chồng khó ăn khó ở, hai đứa em trai ở bẩn tuổi dậy thì, 5 con chó Nhật toàn thấy lông bám vào quần tây (giặc đồ mệt nghỉ), một hồ cá La Hán tôi cứ thắc mắc nếu thả thêm cá Lau Kiếng sẽ sinh ra con cá gì? Tôi cũng phải đi làm, tôi không thể toàn tâm toàn ý làm dâu 24/7/30/12 (giờ/ ngày/tháng/năm) và cho đến lúc nghỉ hưu được"
"Lo gì em ơi". Bà chị kế toán lên tiếng: "Không ở chung thì xin ông bà già chồng tiền mua nhà ở riêng, nhà bên ấy khá giả thì xin thêm miếng đất nhằm nhò gì. Không thì ra ngoài mà thuê, hai đứa mày chỉ cần thuê một căn nhỏ thôi, dành thêm tiền từ từ rồi mua cũng chả muộn"
Tôi lăn tăn lần cuối. "Anh cầu hôn tôi như một kế hoạch định sẵn cùng các yêu cầu mà anh đặt ra. Mong muốn tôi vì những ràng buộc hôn nhân để thay đổi, liệu những điều đó sẽ thực hiện được và liệu chúng tôi sẽ hạnh phúc?". Lần này, cả hội im lặng. Cuối cùng, bà sếp yêu quý lên tiếng: "Hôn nhân thực chất là một bản cam kết thiêng liêng, kết nối hai đứa em bằng tình yêu, lòng tin và sự hy sinh dành cho nhau chứ không phải bằng những điều khoản trong giấy hay sự ban phước của Chúa trời. Hai đứa cưới nhau chứ không phải là bạn trai em cưới em". Chị năm nay 53, thông thạo 4 thứ tiếng, điều hành một lúc 3 công ty. Chồng làm kế toán kho, dáng nhỏ thó, ít nói, hiếm khi cười, mặt lúc nào cũng nhăn nhăn như làm điều gì đó có lỗi với đời. Thế mà sòn sòn 5 đứa con trai gái, tất cả đều đi du học, thành đạt. Gia đình lâu lâu lại rủ nhau đi du lịch đủ đầy dâu, rể, chụp hình thấy cười toác rách cả miệng. Tôi kết luận, chị nói đúng với ý mình.
Tôi sẽ gặp anh và nói rằng, hãy cho tôi thêm 6 tháng nữa. 27 tuổi để chờ đợi đâu phải là quá muộn. Những điều khoản anh viết là vô cùng có ích. Hãy để tôi tự nguyện thực hiện hết trước khi đến với anh. Chúng tôi sẽ làm đám cưới bằng chính số tiền ít ỏi tự cả hai tự dành dụm được. Đãi White Palace thiên hạ thường làm chứ đãi trong quán nhậu thì mấy ai nghĩ tới. Hai đứa sẽ đặt vấn đề với gia đình, mượn tiền gom lại mua một căn nhà nhỏ gần đó để tiện bề chăm sóc hai bên nội ngoại, rằng tôi cũng muốn vừa làm dâu ngoan vừa muốn là vợ tốt. Rằng tôi yêu anh như chính anh yêu tôi nên hãy để tôi tự nguyện làm những điều đó như một hành trang để bước vào một cuộc hôn nhân bền vững. Tôi tin rằng anh sẽ chấp nhận.